Khuất Quang Thái- Xứ Đoài
Biển xanh đang muôn vàn con sóng hát
Nơi đầu nguồn
Từng giọt
chắt chiu.
Đưa em về…
Đưa em về Sơn Tây
Ta ngược dòng sông Tích
Đò chạm đầm Long, bát ngát sen…
Đưa em về Sơn Tây
Xanh lơ miền cổ tích
Đình, đền… lan tỏa việc nước non
Đưa em về Sơn Tây
Tâm linh hòa huyền thoại
Bồng bềnh non Tản mây sương
Đưa em về Sơn Tây
Đất thiêng đã duyên long phượng
Khơi nguồn sóng thắm thi ca
Đưa em về Sơn Tây
Nắng xuân rộn đường trẩy hội
Hào thành giữa phố mộng mơ
Ở lại Sơn Tây đi em
Tre xanh biếc làng anh đó
Trăng vàng ngát gió hương cau
Ở lại Sơn Tây đi em
Kìa sao má xuân ửng đỏ
Trời- Đất giao hòa
Xao xuyến
Xứ Đoài thơ
Người với Rượu và Thơ
Thân tặng bạn: KVT
Rượu quí, là Rượu tinh khiết mà ngon. Theo thời gian càng thêm tinh khiết, tăng vị đậm đà, hương lan tỏa sâu xa… nếu ai ngờ lời ấy ngợi ca, xin mời nếm tại nhà tôi nhé. Rượu được cất thời cụ tôi trai trẻ.
Thơ hay, là Thơ đã trải qua năm tháng bình yên, quyện trăng trời giông bão… duyên gặp hôm nay đọc vẫn mê say, ai hoài nghi? Cứ nhâm nhi câu Kiều sẽ gặp.
Bạn thân, là bạn tâm giao, gắn bó cùng nhau suốt những thăng trầm… nay cùng bạc đầu, tin cậy còn nguyên.
Người xưa nói: Đời Rượu cũng như Người. Kiếp Thơ cũng như Người… càng thấm càng hay.
Chút e, thời hay chợt gặp, người muốn hơn Người.
Nỗi vu vơ đang tìm phản biện.
Sông với Biển
Tự ngàn năm
Sông dốc lòng cho biển
Biển chả chối từ
Sao sóng chửa thảnh thơi?
Tự ngàn năm
Dẫu đục, dẫu trong…
Lòng ngàn sông vẫn ngọt
Biển thì chát nặn… người ơi!
Mặn – ngọt, đục trong ở dưới trời
Hỏi ngàn năm nữa, vẫn hay thôi… ?
Muốn !
Suối kia muốn đến biển xa?
Xé lòng mà vượt cho qua thác ghềnh
Chợ còn giòn tiếng phách xênh
Phấn son ai mượn mặt vênh chiếu chèo
Đêm ngày nhật nguyệt dõi theo
Dòng đời sao lẫn bọt bèo chưa tan
Đi qua bồi lở nhân gian
Còn tin nắng ấm xua màn sương giăng
Từ phố về làng
Đường đi nón trắng thưa rồi
Nhởn nhơ ô, mũ… gặp thời khoe duyên
Bán mua giờ chả chờ phiên
Từ làng lên phố liên miên chợ mời
Nón trắng là nón trắng ơi
Ai treo từng chuỗi lưng giời đung đưa
Lẽ trời thoắt những nắng mưa
Đỏ đen, yêu ghét sớm trưa xoay vần
Em hay tái cải nhừ cần
Lòng yêu sao phải phân trần tỉnh mê
Ai còn tin những câu thề
Ra sông hứng gió đem về tìm xem?
Bình thường
Dòng sông bình thường thì đang chảy, lòng quanh co bên lở bên bồi, mùa này nước đầy mùa kia nước can, chạm biển xanh hết phận vẫn dốc lòng.
Rừng cây bình thường rễ vươn vào đất đá, mùa qua ra hoa, mùa nay kết trái, cho mùa mai quả trĩu sắc màu, để mùa kia xơ xác gặp phục sinh.
Bầu trời bình thường luân chuyển nắng mưa, có chiều thu bồng bềnh mây trắng, có trưa hè sầm sập mây đen, bung sấm chớp gió mưa cuồng nộ.
Đôi lứa bình thường, có thương mới giận, có thậm yêu mới có thậm ghen.
Vợ chồng bình thường, người xưa đã ví “bát đĩa còn xô” đừng nghĩ vợ mình không có lúc vu vơ, mơ về cõi Thiên Thai nào đó, bởi chính mình đã gửi theo nàng gió, những tâm tình trong lúc đượm hồn thơ.
Vẫn bình thường là lời nói thật, ai cũng biết “mật ngọt chết ruồi” nhưng tai em ưa lời đường mật, nên khi nghe những lời chân thật, đường tình ai tơ đứt tả tơi.
Điều bình thường lắm như cây rừng, nhiều như cát bể, phúc sống trăm năm, chưa kể hết bình thường, bời điều bình thường theo năm tháng sinh sôi.
Những ngày qua tham gia giao thông, thấy lắm chị, nhiều em, khẩu trang bịt miệng, hở đôi mắt chào, sao chả biết là ai? Một sự bất bình thường.
Nay lại ra đường, giữa dòng người ngược xuôi đâu khác những ngày qua. Chợt ngộ ra cánh thế rất bình thường.
Ngẫm ở đình Tây Đằng
Rồng quen ẩn hiện nước mây
Cá kia…đang nhởn nhơ bơi…
Lại có những con đầu rồng đuôi cá
Nửa này muốn bay, nửa kia muốn bơi
Và có những con, đầu cá đuôi rồng…
Rắn được vẽ thêm chân
Nhân gian gọi là “rồng giả”!
Muôn đời… “Dị thảo kỳ hoa”
Đất – trời dung dưỡng cả.
Ý kiến của bạn