Thế Mạc
Hãy lắng nghe ta…
Qúa nửa cuộc đời chìm dưới bùn đen
Bỗng
Một sớm hè
Vươn mặt đầm hương sắc ngời sen
(T.T.Vân)
Thơ Thế Mạc
Bóng hoa, bóng người
“Viện cớ hoa tàn chẳng quét đất…
…Quét sân ngày lệ (sợ) bóng hoa tàn”
(Quốc âm thi tập của Nguyễn Trãi)
Đi xa chẳng bợt sắc vàng của cúc
Chân trời dậy một nỗi quê hương
Đến sắp tàn vẫn không rụng cánh
Quên u buồn thu nắng.
Người lướt đi mùa thu.
Chân người đạp trong tuyết
Bóng người con gái da nai thanh khiết
Trăng Tây Hồ ủ bóng hoa mai
Dưới hiên đốt hương đọc sách
Bút đọng hương mai thơm chữ
Lòng suối nông sâu gậy trúc dò tìm
Dưới bóng mai trắng trong như nước.
Người lướt đi mùa đông.
Thôi gối đầu trên đá
Đếm thời gian bằng cánh hoa
Nghiêng chén hoa hớp nguyệt
Bên ánh hoa nằm ngẫm sách
Mơ chim trắng được chết bên màu hoa thắm.
Một chiếc ghế bỏ không
Người ngồi trên cánh hoa mà bay lên…
Ý kiến của bạn